
“Phần còn lại của cuộc đời, con sẽ sống thế nào?”
Đó là câu hỏi bất chợt trỗi dậy khi tôi dành ít phút ở lại với Chúa vào cuối ngày trước khi chìm vào giấc ngủ. Giây phút hồi tâm giúp tôi nhìn lại một ngày sống của mình trong tương quan với Chúa và với tha nhân.
Buổi sáng ngày Chúa nhật, tôi cùng với một số người khác đi đến trại xã hội để thăm và cắt tóc, móng tay cho các bệnh nhân tâm thần tại đây. Những hình ảnh và cuộc gặp gỡ với họ như một cuốn phim đang quay lại một cách chậm rãi trong đầu tôi. Họ là những con người thiếu may mắn, thiếu tình thương. Có người đang lang thang ngoài đầu đường xó chợ nào đó bị công an bắt vào trại, lại có người khác bị chính người thân yêu của mình đưa vào và không bao giờ trở lại thăm, có người vẫn còn tỉnh táo nhưng do già cả yếu đau, không ai chăm sóc nên nỗi đau trong lòng họ vẫn còn trực trào trên khóe mắt, ngậm ngùi, buồn tủi không nói nên lời.
Có lẽ bạn không thể hình dung và cũng chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt mà không ra mặt, bởi căn bệnh ung thư mũi đã lấy đi cả khuôn mặt của họ. Khi lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ bị ung thư đó tôi không khỏi giật mình xen lẫn chút sợ hãi, nhưng trong lòng cũng dấy lên một tình thương vô bờ. Cô ấy đang sống vì ai? Cô ấy sống để làm gì? Cô ấy âm thầm chịu đau đớn trong những ngày cuối đời. Còn rất nhiều cảnh đời bất hạnh khác nữa. Có lẽ, tương lai phía trước của họ chỉ là một bức màn tối đen. Họ đang khát lắm tình người, mong sao một chút hơi ấm của tình thân, để sẻ chia, nâng đỡ cho bớt nỗi buồn tủi, cô đơn.
Nơi ngủ của họ chỉ là những chiếc giường inox không gối, không chăn, không màn cũng không chiếu. Tất cả hơn 130 bệnh nhân mà chỉ có 24 nhân viên làm việc thay ca. Họ không được phục vụ một cách chu đáo. Việc vệ sinh, tắm rửa hằng ngày cũng không được đảm bảo. Còn rất nhiều điều khác nữa mà tôi chẳng thể kể hết ra đây.
Suy nghĩ về chúng ta – những người đang được tự do điều khiển đời mình. Đêm về, bạn và tôi được nằm trên chiếc giường nếu không phải đệm êm thì cũng là một chiếc chiếu lành lặn, có gối, có màn, có quạt mát hoặc cả điều hòa mát rượi trong những ngày nắng nóng. Hãy nhớ về những mảnh đời bất hạnh kia mà dâng lên Chúa một lời cầu nguyện cho họ nhé! Lúc này một suy nghĩ hiện lên trong đầu khi nhớ lại tất cả “Có lẽ họ sẽ sống như thế quãng đời còn lại, …còn tôi, tôi sẽ sống thế nào?”
Chúa đã cho tôi rất nhiều: một gia đình ấm êm, hạnh phúc, có bạn bè, thân nhân đồng hành giúp đỡ, tôi có đôi mắt sáng để nhìn thấy mọi sự, có đôi tai để nghe, trái tim tôi có thể yêu thương và cảm nhận mọi sự xung quanh, trí óc để phán đoán, và cả một khung trời tự do trong tôi – đi bất cứ nơi đâu tôi muốn, suy nghĩ và làm bất cứ điều gì tôi cần,… Chúa đã ban cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể kể. Vì vậy, tôi không được phép nghĩ mình nghèo khổ, không được phép thất vọng khi gặp thử thách, gian nan, không được than phiền khi không vừa ý, …. Tôi nên sống tâm tình biết ơn: biết ơn Chúa, biết ơn gia đình, biết ơn bạn bè, thầy cô, và mọi người tôi gặp trong cuộc sống bởi họ đã cho tôi ít nhiều cái họ có. Người tốt cho tôi gương sống tốt; người làm tôi đau khổ cho tôi thấy rằng mình mạnh mẽ; người làm tôi thất vọng, mất niềm tin cho tôi biết chạy đến với Chúa; người ghét bỏ tôi cho tôi bài học biết tha thứ, bao dung và nhận ra Chúa yêu thương tôi và mãi là như vậy.
Tôi và bạn nên sống thế nào để mọi người ai cũng được hạnh phúc đây? Chỉ có thể là “ở lại trong tình thương của Thầy” (Ga 15,9) để cảm nghiệm mình được yêu thương và lan tỏa tình yêu ấy đến với mọi người chung quanh, và sống lời mời gọi của Chúa “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 15,12).
Bich Ngoc, FMM