
Chiếc đồng hồ đã điểm đúng giờ, tôi đang chuẩn bị tắt máy đi nghỉ thì thấy xuất hiện tin nhắn của một bạn Huynh trưởng với những dòng chữ khá rời rạc: Cô ơi…Cô… Cô có ở đó không? kèm theo đó là những biểu tượng khuôn mặt với hai hàng nước mắt chảy xối xả.
Có chuyện gì sao? – Tôi nghĩ thầm như vậy nhưng cũng chưa vội tin lại vì đã đến giờ nghỉ theo quy định của bản thân. Tuy nhiên, tôi vẫn chờ thêm một vài phút nữa để xem là chuyện gì, có cần trả lời hay không, nhưng thì lại không thấy bạn ấy tin nữa. Có lẽ không phải là việc gì đó quá nghiêm trọng, thôi để sáng mai tin lại xem sao – Nghĩ vậy, tôi liền tắt máy và cũng không quên dâng một lời nguyện cho bạn ấy.
Sáng hôm sau, theo nhịp xoay của thời gian, tôi lại bận bịu với các công việc như mọi ngày và rồi quên khuấy đi mẩu tin nhắn kỳ lạ của buổi tối hôm trước. Mà không hiểu sao bạn ấy cũng không nhắn thêm gì cho tôi nữa. Mãi đến hai ba hôm sau, khi tôi đang lượt tìm tin nhắn của một phụ huynh thì chợt nhìn thấy mẩu tin nhắn đó. Tôi mới giật mình vì đã quên không trả lời. Tôi liền tin lại xin lỗi và hỏi xem là chuyện gì thì nhanh chóng nhận được dòng tin: Cô ơi! Con và L đã chia tay rồi.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai đứa đang rất hạnh phúc mà – Tôi vội tin lại.
Lập tức có tin nhắn trả lời: Con không thể tha thứ cho L được Cô ạ. L đã phản bội con.
Tôi hơi bất ngờ, đang không biết tin gì lại thì bạn ấy nhắn tiếp: Hôm con tin cho Cô, thực sự con đã khóc rất nhiều. Con khóc vì đã quá tin tưởng L khi yêu xa và con khóc cho chính con là kẻ bị phản bội. Con muốn xin Cô một lời khuyên.
Chúa ơi! Con biết nói gì đây? – Tôi cảm thấy hơi bối rối trong lòng.
Nhưng rồi, tôi cố lấy lại bình tĩnh và xin ơn Chúa giúp tôi trong cuộc nói chuyện này. Rồi bạn ấy bắt đầu kể tình tiết câu chuyện cho tôi nghe. Đại khái là L đã bắt cá hai tay, bạn ấy đã phát hiện ra và hiện đang rất đau khổ… Nghe tới đó, tôi cũng hiểu được phần nào nỗi đau mà bạn ấy đang phải trải qua, cảm giác của một người bị người yêu phản bội. Tôi chia sẻ với bạn ấy một vài điều mà tôi đã từng được đọc và động viên bạn ấy cố gắng lấy lại sự bình an. Đặc biệt, tôi cũng cố giúp bạn ấy không nên gieo trong mình sự hận thù. Điều quan trọng lúc này là hãy gắng nhẹ nhàng đón nhận những điều nó đã là như vậy. Đối mặt với thực tế và làm điều gì đó để cải thiện tình hình là điều nên làm lúc này. Và bạn ấy đã đồng ý với tôi là thời gian này sẽ giữ sự thinh lặng và cầu nguyện.
Sự thực là, bạn ấy và L đều là những Huynh trưởng rất nhiệt tình và năng động mà tôi từng biết. Thời gian thấm thoát qua đi. Hiện giờ, L đang du học bên Nhật, còn bạn ấy thì đã ra trường và đang có một công việc khá ổn định. Tháng trước, L có dịp về thăm nhà và cả hai đã đến thăm tôi, trông chúng rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi cũng lấy làm mừng vì điều đó. Nhưng quả thật, đời không như ta mong ước…
Chắc có lẽ câu chuyện trên cũng khá giống với câu chuyện của rất nhiều các bạn trẻ hiện nay. Đối với các bạn, tình yêu nó là cái gì đó rất đẹp, là cảm xúc tuyệt vời nhất. Như trong cảm quan của nhà thơ Xuân Diệu, “phần ngon nhất của cuộc đời” là sự kết hợp hài hòa giữa tình yêu và tuổi trẻ, ở đó dồn kết đầy đủ ý nghĩa của cuộc sống, hạnh phúc trên cõi trần gian. Khi nói đến tình yêu, người ta hay liên tưởng đến sự rạng rỡ của mùa xuân, vẻ tươi mới của hoa lá và vị ngọt ngào của đôi môi. Tuy nhiên, Mme de Cohin đã từng nói: “Yêu là kí kết với đau khổ”. Nói như vậy không có nghĩa bản chất của tình yêu là đau khổ. Đau khổ không tạo nên được tình yêu nhưng chắc có lẽ đau khổ là cách thế để duy trì, thể hiện và phát triển tình yêu. Hay có thể nói, đau khổ như là gia vị của tình yêu và nhờ nó mà tình yêu có một ý nghĩa đặc biệt.
Câu chuyện này diễn ra vào đúng dịp lễ Suy tôn Thánh Giá nên nó khiến tôi liên tưởng đến một thứ hương vị trong tình yêu đó chính là vị thập giá. Người ta thường ví: Hoa hồng nào mà chẳng có gai, cuộc tình nào mà chẳng có nước mắt và đau khổ. Và tôi thiết nghĩ, khi yêu là các bạn trẻ đang chấp nhận bước vào con đường khổ giá, con đường mà chính Chúa Giê-su đã mời gọi chúng ta bước đi với Ngài. Nói đến thập giá là nói đến hy sinh, đau khổ và nước mắt nên thường chúng ta hay lảng tránh và không muốn đối diện. Tuy nhiên, cuộc sống lại luôn được kết dệt bởi những gam màu khác nhau. Cuộc sống là thật chứ không phải ảo. Nó không diễn ra trên màn hình nhưng diễn ra trên thế giới nên chúng ta không thể ‘ảo hóa’ cuộc sống.
Chính vì thế, các bạn trẻ muốn có được một tình yêu chân chính thì tôi nghĩ không có cách nào khác là chúng ta hãy học ôm lấy thập giá. Bằng cách nào ư? Chúng ta hãy nghe ĐTC Phan-xi-cô khuyên các bạn trẻ tại sân vận động Lokomotiva nhé. Ngài nói: “Các con đã hỏi làm thế nào để khuyến khích người trẻ không sợ ôm thập giá. Ôm lấy: đó là một động từ đẹp. Ôm giúp chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi. Khi chúng ta được ôm thì chúng ta sẽ lấy lại được niềm tin vào chính mình và vào cuộc sống. Vì vậy, chúng ta hãy để cho Chúa Giê-su ôm chúng ta. Bởi vì, khi chúng ta ôm Chúa Giê-su là chúng ta ôm niềm hy vọng. Chúng ta không thể tự mình ôm lấy thập giá, đau khổ không cứu được ai. Chính tình yêu biến đổi nỗi đau. Vì vậy, chúng ta hãy luôn luôn ôm lấy thập giá cùng với Chúa Giê-su và đừng bao giờ ôm thập giá một mình. Khi chúng ta ôm lấy Chúa Giê-su, niềm vui sẽ được tái sinh và niềm vui của Chúa Giê-su giúp chúng ta tìm thấy sự bình an ngay cả giữa nỗi buồn.” (Diễn văn của ĐTC trong buổi gặp gỡ giới trẻ tại sân vận động Lokomotiva ở Košice năm 2021).
Bạn thân mến, có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng người, để rồi chúng ta mới biết cảm ơn món quà của cuộc sống. Điều quan trọng không phải là cuộc sống luôn bằng phẳng, rằng chưa bao giờ bạn phải nếm những nỗi đau mà chính là tinh thần bất khuất, là con tim ngoan cường không chịu đầu hàng trước nghịch cảnh. Liệu bạn có dám dấn thân thử sức mình thêm một lần nữa hay lại run rẩy, thu mình lại vì sợ lại bị tổn thương? Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của bạn.
Vì thế, hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi. Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn bị tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ. Và hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng, không phải thứ gì cho đi cách thật lòng cũng sẽ nhận lại cách thật lòng. Chỉ có một sự thật là, chính sự đau khổ và cái chết của Đức Ki-tô trên thập giá đã giải thích cho ta hiểu rằng vì yêu và vì hạnh phúc của chúng ta, Ngài đã hy sinh đến chết (X. Ga 10,17; Pl 2,8). Đó chính là Tình yêu đích thực, tình yêu có sức mạnh cứu chuộc, thăng hoa và biến đổi.
Tê-rê-xa nhỏ