Đụng chạm đến thần thánh – Chúa nhật V thường niên C – Lm. Giuse Lê Danh Tường

ĐỤNG CHẠM ĐẾN THẦN THÁNH

SUY NIỆM CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN

Đụng chạm là điều tất yếu trong xã hội loài người. Nhưng có những cái đụng chạm khiến cho lòng người bối rối, sợ hãi; có những cái đụng chạm làm cho người ta bị đau khổ, tàn phế; có những cái đụng chạm lại làm cho con người được biến đổi nên thánh thiện, giàu lòng nhân ái.

Khi đụng chạm là tột cùng của sự từ chối

Nếu lòng tôi luôn khao khát những sự mau qua ở thế gian này, tôi sẽ không ngừng tìm kiếm nó. Những gì hiện diện trước mắt, tôi chỉ thấy có giá trị khi nó là cái tôi đang tìm. Nỗ lực từng ngày của con người là gì nếu không phải là để có được điều mình mong muốn.

Nếu tôi không yêu mến bạn, tôi sẽ chẳng bao giờ tìm kiếm bạn. Nếu lòng tôi giận ghét bạn, phủ nhận sự hiện diện của bạn, tôi sẽ luôn tìm kiếm những bằng chứng để chống lại bạn. Những lời hay ý đẹp nói về bạn chỉ là trò cười đối với tôi. Bạn càng tiến tới tôi càng lùi xa. Sự hiện diện của bạn chỉ làm cho cánh cửa lòng tôi đóng thêm chặt.

Nếu tôi từ chối Thiên Chúa, sự hiện diện của Chúa chẳng có nghĩa gì với tôi, bởi đơn giản lòng tôi không có chỗ cho Ngài. Mọi dấu chỉ về sự hiện diện của Chúa chẳng bao giờ đụng đến nhận thức của tôi, bởi đó không phải là những gì tôi đang tìm kiếm. Dù có đụng chạm đến Ngài, đối với tôi cũng chỉ là cái đụng chạm với người dưng giữa phố phường qua lại. Và như thế, sự đụng chạm ấy cũng chính là điểm tột cùng của sự từ chối, bởi sẽ chẳng còn một dấu chỉ, một minh chứng nào có thể rõ nét hơn về sự hiện diện của Ngài đối với tôi.

Khi đụng chạm đến sự dữ

Sự từ chối và khép kín lòng mình trước tha nhân, trước tạo hóa làm cho tôi trở nên cô đơn và khô cằn. Nhưng khốn cho tôi nếu tôi đụng chạm đến thế lực sự dữ, đụng chạm đến thế giới của ác quỷ. Tôi sẽ bị khuynh gia bại sản, thân tàn ma dại.

Kẻ mạnh thắng người yếu, đấy là lẽ thường tình của cuộc sống bon chen trong xã hội loài người. Đứng trước kẻ mạnh hơn, chẳng ai dại gì mà tiến ra đấu chọi. Bởi chẳng những nắm chắc phần thua mà còn nguy cơ hại đến bản thân mình. Kinh nghiệm ngàn đời ấy đã ăn sâu vào máu thịt con người. Nên ta chẳng lạ gì với cảnh người dân quê run sợ khi thấy vua quan đang tiến lại, hay kẻ bề tôi gian lận run lẩy bẩy khi thấy ông chủ hà khắc đang tiến tới.

Sự sợ hãi ấy tăng dần khi thu hẹp khoảng cách với kẻ uy quyền mạnh thế. Cái đụng chạm khi ấy sẽ là ngòi nổ cho những phiền toái, thậm chí là những khổ đau. Kẻ mạnh thế hơn lại là đối thủ đang tranh giành với tôi thì làm sao tôi có thể tránh khỏi phần thiệt trong cuộc đấu tranh sinh tồn này.

Khi đụng chạm là sự gặp gỡ của tâm hồn hướng thiện và Đấng Thánh

Isaia đã sợ run lẩy bẩy trước nhan Thiên Chúa là vậy, một con người thiện chiến như Phaolo đã gục ngã trên lưng ngựa là thế, Phê-rô đã xin Đấng uy quyền rời xa mình cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng phúc cho các ông vì Đấng tiến lại gần các ông là Đấng uy quyền tột bậc nhưng mang trong mình ngọn lửa hừng hựng tình mến thương con người.

Isaia đã thốt lên trước nhan Chúa “Vô phúc cho tôi! Tôi chết mất, vì lưỡi tôi nhơ bẩn”. Kinh nghiệm nội tâm đầy yếu đuối và tội lỗi như Isaia sao ông có thể dám đối mặt với Đấng đầy uy quyền, Đấng 3 lần thánh với đạo binh vây quanh trong tiếng hô dậy trời đất. Nhưng khi cái đụng chạm nẩy lửa như than hồng đặt vào miệng lưỡi đã làm cho Isaia biến đổi. Ông không còn sợ hãi nhưng đã can đảm và tràn đầy dũng khí yêu thương đồng loại. Ông sẵn sàng ra đi loan báo tình thương của Thiên Chúa  “Này con đây, xin hãy sai con”. Ông được thế bởi Đấng ông được đụng chạm là Thiên Chúa tình yêu.

Phaolo đã tự thú “Tôi vốn là kẻ hèn mọn nhất trong các tông đồ, và không xứng đáng được gọi là tông đồ, vì tôi đã bắt bớ Hội Thánh của Thiên Chúa”. Với thành tích vang dội là những chiến công chống lại Thiên Chúa, bách hại những người yêu mến Chúa, yêu mến tha nhân, làm sao Phaolo đủ can đảm đối diện với Chúa. Ông đã gục ngã trước vinh quang của Chúa. Nhưng sự đụng chạm của Chúa đã làm cho ông biến đổi hoàn toàn. Ông trở nên con người đầy nhiệt huyết rao giảng về Chúa Ki-tô, về tình thương và ân sủng của Người đã hoán cải ông. Ông tự hào với dân Cô-rin-tô mà rằng: “Nhưng nay tôi là người thế nào, là nhờ ơn của Thiên Chúa, và ơn của Người không vô ích nơi tôi”.

Phê-rô là người dân chài vô danh nơi xóm nhỏ. Ông không dám để Đấng uy quyền lại gần mình: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi”. Cái kinh nghiệm sâu thẳm nơi tâm hồn Phê-rô đã khiến ông sợ hãi khi nhận ra Đấng đầy uy quyền đang ở gần mình. Nhưng ánh mắt và lời mời gọi yêu thương của Chúa Giê-su đã đụng chạm đến tận đáy tâm hồn ông và các bạn. Họ đã biến đổi và trở nên khí cụ của tình thương Chúa: “Bấy giờ các ông đưa thuyền vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người”.

Giờ này tôi đã biết, Đấng uy quyền trên trời dưới đất đang tiến đến bên tôi là Đấng giàu lòng thương mến. Sự đụng chạm đến Ngài sẽ giúp tôi trở về nguồn cội, múc tận nguồn suối nước trường sinh. Thánh Thể Chúa vẫn ngày ngày đụng chạm đến miệng lưỡi tôi, đến chính con người tôi. Tôi sẽ được biến đổi khi lòng tôi sẵn sàng đón nhận Chúa.

Lạy Chúa, con chẳng dám Chúa chạm đến lòng con vì con đây tội lỗi. Nhưng con tin chắc rằng, được đụng chạm đến Ngài là mối phúc đời con; con sẽ nên khí cụ bình an nhờ ơn Ngài đỡ nâng.

Lm. Giuse Lê Danh Tường

Facebook
Twitter
Email
Print
Scroll to Top