
CHÚA GIÊSU CẦU NGUYỆN
Chúa nhật 7 Phục Sinh A
Ga 17,1-11
Chúa Giêsu hôm nay tha thiết dâng lời cầu nguyện lên Thiên Chúa Cha. Ngài cầu xin Chúa Cha tôn vinh mình: “Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con bên Cha. Xin Cha ban cho Con vinh quang mà Con vẫn được hưởng bên Cha trước khi có thế gian.”
Vinh quang của Chúa Giêsu là gì? Chính là cây thập giá. Giờ Chúa bước vào tử nạn cũng chính là giờ Chúa bước vào vinh quang, giờ Chúa trở về với Chúa Cha. Chúa Cha sẽ tôn vinh Ngài. Thế nhưng Chúa Giêsu không tìm kiếm vinh quang cho riêng mình. Chúa được tôn vinh thì Chúa Cha cũng được tôn vinh: ‘Xin Cha tôn vinh Con Cha, để Con Cha tôn vinh Cha.’
Tôn vinh bằng cách nào? Bằng việc Ngài chu toàn công việc của Chúa Cha: “Phần Con, Con đã tôn vinh Cha ở dưới đất, khi hoàn tất công trình Cha đã giao phó cho Con làm.”
Công trình Chúa Cha giao phó cho Chúa Giêsu thực hiện là gì ? Là cứu độ và ban sự sống đời đời cho nhân loại. “Mà sự sống đời đời của nhân loại chính là tin nhận Chúa Cha là Thiên Chúa duy nhất, chân thật và Đấng Cha sai đến là Giêsu Kitô.”
Chúa Giêsu không chỉ cầu nguyện cho mình mà Ngài cầu nguyện cho các môn đệ nữa: “Lạy Cha, Con cầu nguyện cho những kẻ Cha đã chọn từ giữa thế gian mà ban cho Con. Họ đã tuân giữ lời Cha. Họ biết và tin thật rằng Con đã từ Cha mà đến. Con cầu nguyện cho họ, chứ không cầu nguyện cho thế gian.”
Tại sao Chúa Giêsu không cầu nguyện cho thế gian mà chỉ cầu nguyện cho các môn đệ? Bởi thế gian và những kẻ thuộc về nó, vốn thù nghịch với Thiên Chúa, không có khả năng tin nhận và yêu mến Chúa Giêsu như lời thánh Giacôbê đã dạy: “Thiết nghĩ ai yêu thế gian, thì tự coi mình là thù nghịch với Thiên Chúa”(x.Gc 4,4). Một thế gian như thế không thể là đối tượng cầu nguyện của Chúa Giêsu được.
Còn các môn đệ là những người được chọn giữa thế gian, để thuộc về Chúa Cha và tin theo Chúa Giêsu là Đấng được Chúa Cha sai đến cứu độ trần gian: “Con không cầu nguyện cho thế gian, nhưng cho những kẻ Cha ban cho Con, bởi vì họ thuộc về Cha.”
Các môn đệ là những người thuộc về Chúa và tin vào Chúa, chứ không thuộc về thế gian và tin vào thế gian, nhưng họ vẫn sống trong thế gian, có bổn phận phải thông truyền cho thế gian lời của Chúa Cha mà họ đã lãnh nhận từ Chúa Giêsu. Đó là tất cả Tin mừng.
Sống trong thế gian mà không thuộc về thế gian, nhưng lại thuộc về Chúa, nên các môn đệ bị thế gian ghen ghét và vu khống đủ điều. Thánh Phêrô dạy rằng: “Nếu bị sỉ nhục vì danh Đức Kitô thì thật là có phúc… Đừng có ai phải chịu khổ vì tội giết người, trộm cắp, gian tham… Nếu có ai chịu khổ vì danh hiệu Kitô hữu, thì đừng xấu hổ, nhưng hãy tôn vinh Thiên Chúa vì được mang danh hiệu đó”(x.1Pr 5,12-19).
Vâng, hãy hãnh diện vì là người Kitô hữu! Hãy vui mừng khi phải chịu đau khổ vì Đạo thánh Chúa! Tiếc thay nhiều người Kitô hữu quên mất điều này! Ho sợ khó ngại khổ vì Chúa, họ xấu hổ không dám xưng mình là người có Đạo, nhưng lại chẳng xấu hổ, chẳng ngại khó sợ khổ khi làm những điều xằng bậy:
Buôn gian bán lận chẳng ngại, nhưng lại ngại làm điều tốt.
Trộm cắp, ngoại tình, giết người thì chẳng xấu hổ, nhưng lại xấu hổ khi phải làm dấu thánh giá, đọc kinh cầu nguyện trước bữa ăn và trước khi đi ngủ trong môi trường xã hội hôm nay.
Đi ‘buôn dưa lê’, nói hành nói xấu thì chẳng ngại, nhưng lại ngại khi phải đi lễ, đọc kinh sớm tối, học giáo lý, làm việc bác ái.
Vì tình vì tiền mà phải thức khuya dạy sớm, chịu nắng nôi, rét mướt cũng chẳng kêu ca phàn nàn, nhưng vì Đạo vì Chúa mà phải thức khuya dạy sớm, thì lại kêu ca phàn nàn.
Sẵn sàng hy sinh chịu khó để làm vui lòng người đời và đạt được chức quyền, nhưng lại chẳng vui lòng hy sinh chịu khổ vì Chúa vì Đạo.
Người Kitô hữu mà sống như thế là mâu thuẫn với chính mình và trái ngược với Tin Mừng.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn sẵn sàng hy sinh vì Chúa vì Đạo, để chúng con luôn thuộc về Chúa, chứ không thuộc về thế gian. Amen
Linh mục Giuse Nguyễn Văn Hữu