Không Xứng Với Thày
Suy niệm Chúa nhật 13 Thường niên A
Mt 10,37-42
Tin mừng Chúa nhật hôm nay là phần cuối của ‘diễn từ sai đi’ của Chúa Giê-su. Qua đó, Chúa không chỉ nói với các tông đồ mà Người còn muốn nói với tất cả các ki-tô hữu ở mọi nơi mọi thời. Vì nhờ bí tích Rửa tội, người ki-tô hữu được Thiên Chúa sai đi làm chứng cho tình yêu Chúa giữa lòng thế giới bằng việc bước theo Chúa Giê-su trên những con đường Người đã đi. Đó là con đường tình yêu, hy sinh và từ bỏ, đến nỗi ‘chết cho người mình yêu’ và trở nên ‘nô lệ giống như phàm nhân’…
Người ta thường nói: “Yêu ai là gắn bó với người ấy, là tự nhiên luôn hướng về người ấy và luôn mong muốn điều tốt lành cho người ấy”. Nhưng đối với Chúa Giê-su như thế chưa đủ, Người còn đòi chúng ta phải chọn lựa, từ bỏ và đặt Người lên trên hết mọi sự, để xứng đáng là môn đệ của Người: “Ai yêu mến cha mẹ hơn Thày, thì không xứng đáng với Thầy; ai yêu mến con trai con gái hơn Thày, thì không xứng đáng với Thầy. Ai không từ bỏ và vác thập giá mình mà theo Thày, thì không xứng đáng với Thày…”
Như thế, Chúa không đồng ý để ta xếp cha mẹ, con cái và mạng sống mình đứng ở vị trí thứ nhất, còn Người ở vị trí thứ hai. Chúa đòi ta phải xếp Người ở vị trí số một. Phải đặt Chúa lên trên hết mọi sự. Nhưng Chúa Giê-su là ai mà đòi người ta phải dành cho mình một vị trí tối thượng như vậy?
Chúa Giê-su và vị Thiên Chúa được mạc khải trong Thánh Kinh là một. Chính nhờ Người, với Người và trong Người mà muôn loài muôn vật được tạo thành. Người là Ngôi Lời Thiên Chúa nhập thể làm người. Người cùng với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần là ‘đầu mối và cội rễ mọi sự’… Cho nên, loài người cần phải tôn thờ và yêu mến Người như tôn thờ và yêu mến Thiên Chúa, ngoài Người ra, người ta không được tôn thờ và yêu mến một vị nào khác bằng Người và như Người.
Tuy nhiên, khi đòi buộc người ta phải yêu mến mình hơn cha mẹ, vợ con và cả mạng sống, phải chăng Chúa Giê-su muốn dạy người ta bất hiếu, phá vỡ những trật tự tự nhiên trong gia đình ? Chúa Giê-su không có ý dạy người ta như vậy, vì Người là Đấng đến ‘kiện toàn mọi sự và làm cho Lề Luật nên trọn’. Nhưng Người có ý nhắc nhở người ta cần phải cảnh giác, coi chừng những mối giây gắn bó tự nhiên ấy, vì nhiều lúc chúng có thể trở thành những rào cản nguy hiểm chặn lối người ta trên con đường theo Chúa và tìm kiếm hạnh phúc Nước Trời.
Trước những đòi buộc gắt gao về tình yêu mà con người phải dành cho Chúa Giê-su, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi: Phần tôi, tôi có yêu mến Chúa hết lòng hết sức, yêu mến Chúa trên hết mọi sự không? Tôi xếp Chúa vào vị trí nào trong bảng thứ tự ưu tiên của cuộc đời tôi?
Chắc chắn khi hồi tâm suy nghĩ, chúng ta sẽ nhận thấy chúng ta chưa mến Chúa thật lòng, chúng ta vẫn xếp Chúa và những sự thuộc về Người ở sau các sự vật trần gian, cha mẹ, con cái, anh em bạn hữu và cả mạng sống mình nữa. Chẳng hạn nhiều lúc chúng ta sẵn sàng bỏ đọc kinh cầu nguyện, bỏ học giáo lý, bỏ lễ ngày Chúa nhật và lễ trọng, để đi chợ, đi học, đi cấy, đi gặt, đi du lịch, đi chơi bời lêu lổng hoặc ở nhà xem tivi… Chẳng bao giờ chúng ta tạm gác lại những công việc trần thế, để dành chút thời gian, ưu tiên cho việc thờ phượng và biểu lộ lòng yêu mến Thiên Chúa.
Sống như thế là bất xứng với tình yêu của Thày Giê-su, Đấng đã hy sinh mạng sống mình để cứu độ chúng ta. Sống như thế là yêu chợ búa, yêu đồng ruộng, yêu trường học, yêu xí nghiệp, yêu người đời, yêu công việc, yêu tiền bạc hơn là yêu Chúa và những sự thuộc về Người.
Lạy Chúa Giê-su, xin ban ơn thêm sức cho con để trong cuộc sống con biết hy sinh, từ bỏ như Chúa đòi buộc hầu xứng đáng là môn đệ của Chúa. Amen.
Linh mục Giuse Nguyễn Văn Hữu