
MỘT NGÀY LÀM VIỆC CỦA CHÚA GIÊSU
SUY NIỆM CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN – NĂM B
Mc 1,29-39
Tin mừng của thánh Mác-cô hôm nay trình bày cho chúng ta một ngày làm việc của Chúa Giê-su:
– Một ngày chữa bệnh và xua trừ ma quỷ rất thành công, nhưng không tự mãn khoe khoang, không muốn cho mọi người nói về mình, khi mà “giờ của Ngài chưa đến”. Ma quỉ biết Chúa là ai. Chúng muốn công bố cho mọi người biết sự hiểu biết của chúng về Chúa, nhưng chúng làm thế không phải vì yêu mến Chúa, muốn giúp đỡ Chúa, mà là chúng thù ghét Chúa, chống phá Chúa và muốn làm hỏng công trình cứu độ của Chúa theo ý Chúa Cha.
Theo ý Chúa Cha, thì trước khi được tôn vinh, Chúa Con – Đấng Cứu Độ, phải giảng dạy, làm phép lạ, chịu chống đối và sau hết phải chịu chết trên cây thập giá. Nhưng khi nói đến Đấng Cứu Độ, dân Do-thái chỉ nghĩ đến một Đấng Mê-sia chính trị trần tục, đánh đuổi đế quốc Rô-ma, giải phóng đất nước, mở rộng lãnh thổ, đem lại một nền an ninh thịnh vượng vật chất cho dân tộc Do-thái. Chính vì thấy trước mối nguy hiểm như vậy mà Chúa Giê-su cấm không cho ma quỷ tiết lộ cho mọi người biết Ngài là Đấng Cứu Độ.
– Một ngày bận rộn với công việc rao giảng Tin mừng, chữa bệnh và xua trừ ma quỉ, nhưng vẫn dành thời giờ cho việc cầu nguyện: “Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt. Chúa đã trỗi dạy, đi đến một nơi vắng vẻ và cầu nguyện ở đó”. Chúa là Thiên Chúa làm người, nhưng Ngài vẫn không ngừng cầu nguyện. Ngài cầu nguyện để luôn giữ sự thông hiệp với Chúa Cha, lãnh ý Chúa Cha, tạ ơn Chúa Cha đã tín nhiệm Ngài và xin Chúa Cha chúc lành cho ngày làm việc của Ngài.
– Một ngày lo chuyện gia đình của những người thân thuộc (chữa bệnh cho mẹ vợ Phê-rô), nhưng không quên đi đến các làng xã chung quanh, để rao giảng Tin mừng và thi ân giáng phúc: “Chúng ta hãy đi đến các làng khác, để rao giảng Tin mừng cho họ, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó”.
Chiêm ngắm một ngày làm việc của Chúa Giê-su, ta rút ra được những bài học thực hành sau:
– Chúa Giê-su làm biết bao phép lạ, nhưng lại không muốn người ta ca ngợi mình cách bất chính. Vậy, ta đừng bao giờ phô trương công đức, tìm tiếng khen của người đời, nhưng hãy tìm vinh danh Chúa.
Thành công, ta không kiêu, nhưng hãy nói: “Tạ ơn Chúa, tôi chỉ là đầy tớ vô dụng. Nếu không có Chúa ban ơn thêm sức, tôi chẳng làm được việc gì”.
Thất bại, ta không chán nản, thất vọng, nhưng hãy vững lòng trông cậy vào Chúa và khiêm nhường nhận lỗi: “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”.
– Cầu nguyện và làm việc là nhịp sống của Chúa Giê-su. Không bao giờ Chúa làm việc mà lại không cầu nguyện. Nên ta đừng bao giờ gạt Chúa ra khỏi đời sống sinh hoạt của ta, nhưng hãy mời Chúa nhập cuộc với ta, cùng đồng hành với ta, soi sáng cho ta biết những việc phải làm, ban ơn và chúc lành cho công việc của ta, từ khởi sự cho đến hoàn thành…
– Chúa Giê-su rảo khắp các làng mạc xứ Palestina để rao giảng Tin mừng và thi ân giáng phúc. Cho nên, ta đừng bao giờ ‘đóng khung Đạo’, ‘đóng khung Tin mừng’ trong nhà thờ, trong những buổi cầu kinh dâng lễ… Nhưng hãy đem Đạo vào đời, đem Tin mừng vào trong cuộc sống, để Đạo được vào đời và Tin mừng được ảnh hưởng sâu rộng trong mọi lãnh vực xã hội nhân loại.
Nếu chúng ta làm được như vậy, đời sống của chúng ta chẳng khác gì đời sống của Chúa Giê-su trong Tin mừng hôm nay và khi ấy chúng ta thoát khỏi cái sự khốn khổ mà thánh Phao-lô nói đến: “Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin mừng” (1Cr 9,16). Amen.
Linh mục Giuse Nguyễn Văn Hữu