TIẾN LÊN TRÊN CON ĐƯỜNG NÊN THÁNH
SUY NIỆM CHÚA NHẬT V MÙA CHAY – NĂM C
Ga 8, 1-11
Nhận ra thân phận tội lỗi của mình là khởi điểm cho con đường nên thánh, là sự giác ngộ căn bản để tiến vào con đường giải thoát. Dừng lại và mãi nấn ná trong quá khứ đau thương là sa lầy trong thung lũng khổ ải. Vất bỏ lại tất cả sau lưng, vươn mình tiến về phía trước, ngắm thẳng đích điểm là Giê-su Ki-tô mà tiến bước, đó là lời mời gọi trìu mến của Thiên Chúa và cũng là con đường chắc chắn đạt tới vinh quang, thoát khỏi mọi muộn phiền thế gian.
Ở lại trong đau khổ là chết
Người ta dễ dàng nhận ra lòng khao khát nên thánh trong thân phận con người. Cho dù là Thánh Cô hay Thánh Cậu, Thần, Phật, hay Tiên thì cũng là ao ước vượt lên trên số phận tầm thường của người trần. Trong mọi con đường tiến lên làm thánh, sự buông bỏ luôn là điều tối quan trọng. Sự giác ngộ ấy là nhận ra sự vô thường nơi mọi sự để rồi thấy nó chẳng là gì cả để mà bám víu. Buông bỏ là bước vào sự giải thoát, là trở nên con người tự do, thong dong thả bước.
Trong bài đọc thứ nhất, tiên tri Isaia thuật lại Lời Chúa kêu gọi dân Israel hãy buông bỏ quá khứ: “Các ngươi đừng nhớ đến dĩ vãng, và đừng để ý đến việc thời xưa nữa” (Is 43,18). Cái quá khứ của dân Israel chẳng khác gì quá khứ tội lỗi của người phụ nữ phạm tội ngoại tình mà thánh Gioan thuật lại trong bài Tin Mừng.
Níu kéo sự thù hằn và ở lại dày vò tội lỗi của quá khứ đã qua đã làm cho bao người thân tàn ma dại. Trong số họ, kẻ có sức mạnh thì quằn quại đêm ngày với quá khứ, người yếu đuối không chịu được thì tìm đến cái chết cho xong. Đau khổ là đấy, chấp mê là vậy. Buông bỏ để được sống hoặc dày vò để rồi chết. Thiên Chúa không muốn dân Israel ở lại trong quá khứ của họ, Đức Giê-su muốn người nữ ngoại tình hãy ra khỏi cuộc đời tăm tối và những người kết án chị hãy thôi đi sự gen ghét và kết án tha nhân, thánh Phaolô với tất cả trải nghiệm của cuộc đời đã dứt khoát “quên hẳn đàng sau, mà hướng về phía trước” (Pl 3,13).
Từ bỏ để tiến bước là sống
Điều mà dân Israel có được sau khi quên đi quá khứ là một tương lai rạng rỡ: “Ðây Ta sẽ làm những cái mới và giờ đây chúng sẽ xuất hiện, như các ngươi sẽ biết; Ta sẽ mở đường trong hoang địa, và khai sông nơi đất khô khan” (Is 43,19). Một con đường được mở ra trong lúc tăm tối và sự sống được khai thông trong tâm hồn chẳng khác gì dòng nước tuôn trào giữa đồng hoang khô cháy.
Đức Giêsu đã chẳng còn nhớ những tội lỗi của người nữ ngoại tình, những người kết án chị đã bỏ đi, chẳng còn ai ném đá chị nữa, chị đã thoát khỏi bàn tay của tử thần. Bấy giờ một con đường thênh thang mở ra trước mắt chị. Những lời của Đức Giêsu khi ấy quả thực là lời khích lệ, động viên chị đứng dậy và tiến bước trên con đường nên thánh: “Ta không kết tội chị. Vậy chị hãy đi, và từ nay đừng phạm tội nữa” (Ga 8,11).
Thánh Phaolô khi quyết định buông bỏ, ngài đã rất rõ ràng trong bước đường tiếp theo của mình: “tôi cứ nhắm đích đuổi theo để đoạt giải ơn kêu gọi Thiên Chúa đã ban từ trời cao trong Ðức Giêsu Kitô” (Pl 3, 14). Ngài đã chẳng còn theo đuổi những vinh hoa phú quý hay chức tước bổng lộc ở đời. Ngài “coi tất cả mọi sự như thua thiệt trước cái lợi tuyệt vời là được biết Ðức Giêsu Kitô” (Pl 3,8). Vì Chúa Giêsu, ngài “đành chịu thua thiệt, và coi mọi sự như phân bón, để lợi được Ðức Kitô, và được ở trong Người” (Pl 3,9).
Con đường Giêsu
Mỗi con người được mời gọi đi vào con đường từ bỏ, để rồi tiến bước trên con đường yêu thương tha thứ giống như những gì Đức Giê-su đã sống. Dù bằng cách này hay cách khác để tu tập, thì khi tôi được giải thoát, được trở nên thong dong là lúc tôi được tự do. Sự tự do trong tâm hồn là khởi đầu tuyệt vời cho hành trình tiến bước nên thánh. Đức Giêsu đã là một con người hoàn toàn tự do trước mọi hoàn cảnh, luôn chủ động tiến bước. Chính Ngài đã mở lối và chính Ngài đã đi hết con đường để tới đích vinh quang, chiến thắng mọi muộn phiền, chiến thắng cả cái chết để bước vào vinh quang của đời sống vĩnh cửu.
Nếu tôi đã nỗ lực chừa cải mọi tội lỗi, bỏ lại quá khứ, thoát khỏi bến mê và mỉm cười thong dong đi giữa chợ đời, thì tôi chẳng khác gì vị Kinh sư Do thái năm xưa đã được Đức Giê-su khen: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” (Mc 12,34). Lời mời gọi của Chúa Giê-su với bạn và tôi sẽ chẳng có gì khác hơn là lời Ngài mời gọi chàng thanh niên Do thái khát khao nên thánh năm xưa “Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi” (x. Mt 19, 16-22).
Biết bao người đã sẵn sàng từ bỏ quá khứ thương đau, quyết tâm lên đường tìm về chốn an nhiên. Nhưng có bao người đã có được đích điểm rõ ràng như thánh Phaolô? Con đường thoát khổ, con đường từ bỏ thì nhiều nhưng sẽ về đâu trên con đường nên thánh. Có một con đường ấy là đường Giê-su mà chính Ngài đã quả quyết “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Đó là con đường dẫn đến sự sống và được sống dồi dào. Con đường dẫn ta đi về nhà Cha, về với cội nguồn của chính mình, về với Gia đình yêu thương. Phụng vụ Chúa nhật tuần tới sẽ trình bày về con đường ấy.
Lạy Chúa, xin hướng dẫn con, xin đồng hành với con, xin trợ lực cho con để con được tiến vào vui sống bên Cha trong an vui hạnh phúc.
Lm. Giuse Lê Danh Tường